Trụ cột của gia đình (lao động chính) vậy mà trong một lúc lơ đễnh tôi đã bị thương (gãy mắt cá trong chân phải) khi đang thực hiện công việc trên giàn.
Một tuần trong bốn bức tường của phòng bệnh với tôi tưởng như dài cả thế kỷ, khi hàng ngày, hàng giờ chân thì đau nhức, không ai bên cạnh, chỉ những cuộc điện thoại, những lời nhắn của đồng đội, bạn bè cùng người thân. Sự bực bội, bức bối, còn nhân lên gấp nhiều lần khi tiếng con lật đật lúc lắc của cô bé cùng phòng bệnh cứ vang lên liên hồi. Nhưng chính sự nhàm nhán quen thuộc ấy cùng cô bé tốt bụng dần giúp tôi nhận ra rằng lật đật không bao giờ ngã để rồi tôi quyết tâm tự đứng dậy trên đôi chân của mình.
Câu chuyện ngắn theo đúng nghĩa nhưng có thể gửi gắm lời nhắn gửi của tôi đến những ai đang gặp hoạn nạn. Trên đường đời, mỗi người đều có thể gặp nhiều “chướng ngại vật” nhưng chúng ta không cô đơn, bên cạnh ta luôn có bạn bè, người thân và hãy luôn biết đứng dậy như con lật kia không bao giờ gục ngã.
Độc ẩm
12 years ago
0 Comments:
Post a Comment